Trong một ngày cuối tháng hai chúng tôi đi dự đám tang cha của một người bạn ở TP Hồ Chí Minh . Trong đêm thanh vắng, khi đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ sau một ngày đường mệt nhoài với quảng đường từ Hòn Đất lên TP Hồ Chí Minh, tôi cùng bạn của mình bổng nghe trong gió thoang thoảng tiếng chuông chùa, bạn của tôi còn nghe tiếng đọc chú đại bi như truyền vào trong không gian bao la rộng lớn. Vốn là con nhà Phật lại tâm thành mộ đạo chúng tôi xem đây như là một nhân duyên quý báo cho mình và quyết chí sáng hôm sau phải đến viếng cảnh chùa. Thật bất ngờ với chúng tôi bởi khi nhìn con đường đất đỏ ngoằn ngèo với những bãi cỏ dại mọc ven đường trong lòng tôi nghĩ đây có lẽ là một ngôi chùa nhỏ nằm ẩn khuất sau mấy tán cây xanh nhưng khi bước vào trong một khung cảnh khoan thai đậm chất Thiền hiện ra trước mắt. Một không khí trang nghiêm trầm mặc với kiến trúc uy nghi hoành tráng là sự kết hợp tuyệt vời của kiến trúc Việt Nam – Thái - Miến Điện Chúng tôi vở òa trong những cả
Khi ta ở chỉ là nơi đất ở, Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn