Hôm nay ngồi buồn lục lại nhìn thấy mấy tấm hình bạn gởi để tham khảo lúc còn la sinh viên tự nhiên nhìn vào đấy gợi lên trong lòng mình những nỗi niềm man mác...ngày xưa ơi! Một khung trời bình yên nơi ấy có một gia đình vịt nho nhỏ thật đầm ấm và đáng yêu! Một chiều tím buồn ngai ngái..... Tổ ấm bình yên.... Trăng nằm soãi bóng trên nhành liễu, đợi gió đông về để lã lơi......Nhớ thơ Hàn Mạc Tử quá đi mất! nhưng câu thơ trên lại trong bài hát Hàn Mạc Tử của soạn giã Viễn Châu. Một miền kí ức đọng lại...hay một khoảnh khắc nở hoa trong một góc tâm hồn đã bị dòng đời làm chay cứng?!... Nhìn hình này lại nhớ những hình ảnh trong câu chuyện cổ của Ba Tư...Nhớ những mẫu chuyện nghìn lẽ một đêm..nhớ thuỷ thủ sin -bat.. Ta lạc bước vào cỏi mộng mơ Ô kìa! tiên cảnh đứng chờ thơ Cây cao toả bóng dòng sông trắng Cánh nhạn chao nghiêng bóng nguyệt mờ... Anh ở đầu sông..em cuối sông... Trăng vào cửa sổ đòi thơ.... Những bức hình bạn gởi cho để xem cách s
Khi ta ở chỉ là nơi đất ở, Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn